Chồng đưa vợ lên du thuyền kỉ niệm 10 năm ngày cưới, không ngờ lại là âm mưu được sắp xếp công phu
Tên anh là Khánh – 38 tuổi, giám đốc công ty xuất nhập khẩu hải sản Nha Trang, nhà mặt biển, xe sang, miệng lúc nào cũng cười tươi khi lên Facebook khoe vợ đẹp con ngoan. Tên cô là Lan – 35 tuổi, vợ anh, người phụ nữ dịu dàng đã dành 10 năm hôn nhân để tin rằng tình yêu có thể chữa lành mọi vết nứt.
Nhưng Khánh có bồ nhí – Thư, 26 tuổi, chân dài, da trắng, miệng ngọt như kẹo nhưng tim đen như mực tàu. Thư thì thầm mỗi đêm: “Chỉ một lần thôi anh… 40 tỷ tiền bảo hiểm là mình sống cả đời. Chị ấy có biết gì đâu mà khổ.” Khánh nghe riết cũng quen. Anh lên kế hoạch kỷ niệm 10 năm cưới bằng chuyến du thuyền riêng ra vịnh Nha Trang – chỉ hai vợ chồng. Hợp đồng bảo hiểm nhân thọ mới ký thêm điều khoản “tai nạn trên biển – bồi thường gấp đôi”. Hoàn hảo.
Sponsored Ad
Ngày 17 tháng 7, du thuyền rời bến lúc hoàng hôn. Lan mặc váy trắng, cười rạng rỡ như ngày đầu yêu. Khánh mở champagne, ôm vợ từ phía sau, thì thầm: “Mình sẽ mãi mãi bên nhau, em yêu.” Lan chưa kịp quay lại, anh đã đẩy mạnh. Lan rơi thẳng xuống biển khuya, sóng lớn, gió rít. Du thuyền quay về. Khánh khóc nức nở trước cảnh sát biển: “Vợ em trượt chân… em không kịp giữ…” Công an kết luận tai nạn. 40 tỷ chuyển khoản chỉ sau 38 ngày.
Ngày thứ 39, Thư dọn vào ngôi nhà mặt biển. Hai đứa cười nói, thay ga giường mới, vứt hết ảnh cưới vào thùng rác. Bàn thờ Lan để nguyên – hình thức thôi, Khánh nghĩ thế.
Sponsored Ad

Lan không chết. Đêm ấy, khi lưng chạm mặt nước lạnh buốt, cô còn kịp hớp một hơi cuối cùng trước khi sóng cuốn đi. Chiếc thuyền đánh cá Campuchia lạc lưới đã vớt được cô lúc gần sáng, kéo lên sàn tàu như một con cá lớn bị thương. Người thuyền trưởng già, thấy cô còn thoi thóp, lặng lẽ băng bó vết thương đầu, cho cô uống nước ngọt rồi chở thẳng vào bờ. 49 ngày ở bệnh viện Phnom Penh, không giấy tờ, không điện thoại, chỉ có một cái tên: Nguyễn Thị Lan. 49 ngày để cô nhớ lại từng hơi thở của chồng khi ôm cô từ phía sau, từng cái đẩy mạnh như muốn xé toạc 10 năm hôn nhân. 49 ngày để cô học cách im lặng, học cách chờ đợi, học cách biến nỗi đau thành một thứ vũ khí sắc hơn dao.
Sponsored Ad
Ngày thứ 49, cô về Nha Trang bằng chuyến xe đò cũ. Tóc cắt ngắn, mặc áo bà ba bạc màu, khuôn mặt gầy guộc đến mức hàng xóm đi ngang cũng không nhận ra. Cô không về nhà ngay. Cô đến thẳng Công an tỉnh Khánh Hòa, đặt lên bàn thiếu tá điều tra một chiếc USB nhỏ xíu và một tập giấy tờ bệnh án.
Trong USB là đoạn video từ camera ẩn mà Khánh không hề hay biết. Công ty du thuyền cao cấp ấy lắp camera 360 độ để phòng trộm cắp, dữ liệu tự động lưu lên cloud 30 ngày. Lan đã nhờ một người bạn cũ ở Campuchia – vốn là kỹ sư mạng – khôi phục lại file bị xóa. Hình ảnh rõ mồn một: Khánh cười, nâng ly champagne, rồi bất ngờ đặt tay lên lưng vợ, đẩy mạnh. Lan rơi. Khánh nhìn xuống biển vài giây, rồi bình thản quay vào khoang, lau ly rượu, gọi điện báo “tai nạn”.
Sponsored Ad
Thiếu tá xem xong, im lặng rất lâu. Ông ngẩng lên nhìn người phụ nữ trước mặt, đôi mắt vẫn còn vết bầm tím mờ: “Chị chắc chứ? Đây là tội giết người có chủ đích, mức án rất nặng.” Lan mỉm cười, lần đầu tiên sau 49 ngày: “Tôi chắc. Tôi chỉ muốn công lý, chứ không muốn trả thù bằng tay mình.”
Ba ngày sau, lệnh bắt khẩn cấp được ký. Sáng sớm, khi Khánh và Thư còn đang ngủ nướng trong ngôi nhà mặt biển, tổ công an ập đến. Khánh bị còng tay ngay trên chính chiếc giường còn vương mùi nước hoa của nhân tình. Thư khóc ngất, trang điểm lem luốc, miệng lắp bắp: “Em không biết gì hết… anh ấy nói chị ấy trượt chân…” Khánh tái mặt khi thấy Lan đứng sau lưng các chiến sĩ, mặc áo sơ mi trắng giản dị, tóc buộc gọn, ánh mắt bình thản như mặt biển sáng sớm. “Em… em…” – anh lắp bắp. Lan nhìn anh, giọng nhẹ như gió: “10 năm anh nói mãi mãi. Giờ thì mãi mãi trong tù cũng được.”
Sponsored Ad
Phiên tòa kéo dài ba tháng. Đoạn video được chiếu công khai. Bồi thẩm đoàn chỉ mất 45 phút để tuyên án: Khánh – tù chung thân vì tội giết người có tổ chức, động cơ vụ lợi. Thư – 18 năm tù vì đồng phạm che giấu tội phạm và hưởng lợi bất chính.
Ngày tuyên án, Lan đứng ngoài hành lang tòa, ôm con gái nhỏ. Khánh bị dẫn ngang qua, cổ áo tù sọc, mắt đỏ hoe. Anh dừng lại, giọng khàn đặc: “Lan… anh xin lỗi…” Lan nhìn anh rất lâu, rồi nhẹ nhàng đáp: “Không sao. 49 ngày em đã học được một điều: Người chết không trả thù được, nhưng người sống lại thì có thể chọn tha thứ, hoặc chọn công lý. Em chọn công lý.”
Sponsored Ad
Cô quay đi, nắm tay con bước ra nắng. Biển Nha Trang vẫn xanh, vẫn vỗ vào bờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng từ đó, mỗi khi có người đàn ông nào định dối vợ, người ta lại kể chuyện người vợ trở về sau 49 ngày, không phải dưới dạng ma, mà dưới dạng một người phụ nữ biết rõ giá trị của mình.
49 ngày không phải thời hạn để linh hồn về nhà. Đó là thời gian để một người phụ nữ chết đi trong lòng, rồi sống lại – mạnh mẽ, bình thản, và không bao giờ cúi đầu nữa.