Vì có bầu với bạn trai cũ nhưng anh không nhận, cô gái đành cưới thanh niên thợ xây cuối xóm để đổ vỏ. Nào ngờ, trong đêm tân hôn, khi cô lật chăn lên thì sửng
Chương 1: Quyết định khó khăn

Mưa bay lất phất trên mái tôn xóm nhỏ, không gian nhà cô gái, Lan, tràn đầy cảm giác u buồn và chật hẹp. Lan nhìn chiếc bụng đang lớn dần trong gương, lòng vừa hoang mang vừa chán nản. Cô nhớ lại những tháng ngày vừa qua, khi biết mình có bầu với bạn trai cũ, Hưng – người cô đã từng tin tưởng, trao trọn trái tim. Nhưng Hưng, sau một phút bàng hoàng ban đầu, lại thờ ơ, lạnh lùng, từ chối nhận trách nhiệm. Những ngày sau đó, Lan gửi tin nhắn, gọi điện, cầu xin sự thừa nhận, nhưng tất cả đều vô vọng. Mỗi lần nghe điện thoại im lặng bên kia, tim cô như bị bóp nghẹt.
Sponsored Ad
Trong xóm, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán. “Cô Lan có bầu trước hôn nhân rồi,” họ thì thầm. Ánh mắt tò mò, nặng nề, khiến Lan càng cảm thấy cô đơn. Cô biết mình phải đưa ra quyết định nhanh chóng, trước khi bụng càng lớn và định kiến xã hội càng đè nặng lên vai.
Lan lật đật tìm một giải pháp “an toàn”. Không lâu sau, cô nghĩ đến Nam – một thanh niên thợ xây cuối xóm, khỏe mạnh, ít nói nhưng thật thà. Nam không giàu, không có gì nổi bật, nhưng lại hiền lành, chưa có bạn gái, và quan trọng nhất: sẵn sàng cưới cô mà không cần biết lý do sâu xa. Lan tự nhủ, “Nếu cưới anh ta, ít ra con tôi sẽ có cha trên giấy tờ, tôi cũng tránh được những lời bàn tán trong xóm.”
Sponsored Ad
Một buổi chiều, Lan đến nhà Nam. Ngôi nhà lợp tôn, xập xệ nhưng ấm áp với những mảng ánh nắng len qua khe cửa. Lan đứng ở ngưỡng cửa, cảm giác ngần ngại và lo lắng chen lẫn trong ánh mắt. Nam đang cầm cuốc, nghe thấy tiếng gọi, ngẩng lên:
“Lan? Có chuyện gì à?”
Lan hít sâu, rồi thốt ra lời, giọng run run:
“Anh… em muốn nhờ anh cưới giúp em…”
Nam nhìn cô, mắt tròn xoe, không hiểu. “Cưới giúp? Cưới thế nào?”
Lan kể toàn bộ sự thật, từ việc có bầu đến việc Hưng không chịu nhận, từ nỗi lo của cô trước những lời xì xào của cả xóm. Giọng Lan lạc đi khi nói đến đứa con đang lớn trong bụng. Nam lặng im. Anh không nói nhiều, chỉ gật đầu chậm rãi, như đang cân nhắc. Cuối cùng, anh chỉ thốt:
Sponsored Ad
“Nếu em muốn, anh sẽ cưới. Chỉ cần em yên tâm.”
Lan nghe mà lòng vừa nhẹ nhõm vừa day dứt. Cô biết đây không phải hôn nhân tình yêu, mà là một giải pháp tình thế. Nhưng trong lòng, cô vẫn không giấu được chút cảm giác biết ơn và hy vọng.
Ngày cưới được ấn định. Xóm nhỏ chộn rộn, bàn tán không ngớt. Họ nhìn Lan với ánh mắt vừa tò mò, vừa thương hại. Họ nhìn Nam với ánh mắt ái ngại, không tin một thanh niên thợ xây có thể “nhận vợ” theo cách như vậy.
Lan mặc áo dài màu hồng nhạt, đứng trước gương, tự nhìn mình và tự nhủ: “Con đường phía trước sẽ khó khăn, nhưng ít nhất, con tôi sẽ có một gia đình. Dù chỉ là trên giấy tờ.” Cô nhắm mắt, hít một hơi dài, chuẩn bị bước ra ngoài, bước vào một cuộc hôn nhân mà trái tim cô chưa từng mong muốn.
Sponsored Ad
Buổi tối trước ngày cưới, Lan ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ra sân trời mưa nhẹ. Cô nghĩ về Hưng, về những tháng ngày đã qua, về sự bất lực khi đối mặt với sự thật. Tim cô đau, nhưng cô biết mình phải kiên cường. Và cô cũng nghĩ về Nam – người sẵn sàng bước vào đời cô, không cần hỏi lý do. Một cảm giác vừa lạ lẫm vừa yên tâm len lỏi trong lòng cô.
Cô nhắm mắt và tự hứa với bản thân: dù khó khăn, dù trái tim còn vương vấn, cô sẽ bảo vệ đứa con, và sẽ cố gắng làm tròn vai trò của một người vợ, ít nhất là về mặt hình thức. Trong bóng đêm mưa bay, cô cảm thấy một nỗi lo sợ lẫn hy vọng đan xen, như những cơn gió lạnh len qua khe cửa.
Sponsored Ad
Chương 2: Đêm tân hôn và sự thật hé lộ

Đêm cưới, ngôi nhà nhỏ của Nam được trang trí giản dị nhưng ấm cúng. Những chiếc đèn vàng rọi xuống sân, tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất còn ướt mưa. Lan đứng trước gương, mặc bộ váy cưới giản đơn, lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cô biết, đây là bước ngoặt quan trọng: bước vào một hôn nhân không tình yêu, nhưng lại có trách nhiệm với đứa con trong bụng.
Sau tiệc cưới vội vã, khách ra về, chỉ còn lại Lan và Nam trong căn phòng nhỏ tầng trên. Không gian yên ắng đến mức mọi tiếng thở đều nghe rõ. Lan thở dài, cố gắng trấn tĩnh. Cô cảm thấy bối rối khi nhìn Nam – một người chồng mà cô chưa từng yêu. Anh ngồi trên mép giường, gương mặt trầm lặng, đôi mắt ẩn chứa điều gì đó khó tả.
Sponsored Ad
“Em… em lo quá,” Lan thốt lên, giọng run run. “Anh sẽ thấy… sẽ thất vọng về em… về chuyện con….”
Nam chỉ nhìn cô, không cười, không nói, nhưng ánh mắt anh không hề phán xét, mà trái lại, có vẻ dịu dàng, ấm áp lạ thường. Lan lật chăn, định hình khoảnh khắc quen thuộc nhưng đầy lo âu. Khi cô đưa tay ra để chỉnh lại chăn, ánh sáng yếu trong phòng hắt lên vai anh, hé lộ một vết sẹo dài chạy xiên từ vai xuống lưng.
Lan giật mình, lưỡi như đắng lại. Cô nhìn kỹ hơn, thấy vết sẹo xấu xí nhưng mạnh mẽ. Cả căn phòng bỗng dưng im lặng. Lan không hiểu, liền hỏi, giọng vừa sợ hãi vừa tò mò:
Sponsored Ad
“Vết sẹo đó… sao lại…?”
Nam thở dài, rồi chậm rãi trả lời, giọng trầm:
“Anh biết em có bầu trước khi cưới, Lan à.”
Câu nói khiến Lan đứng sững, tim như muốn rơi xuống sàn. Cô lắp bắp, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra:
“Anh… anh biết mà vẫn… vẫn cưới em?”
Nam gật đầu, ánh mắt nhìn sâu vào mắt cô:
“Anh biết tất cả. Năm xưa… em đã cứu anh trong một vụ tai nạn. Chính em là người hô hoán người đưa anh tới bệnh viện, cứu sống anh. Anh không thể quên điều đó, và… anh không muốn em chịu tổn thương một mình. Dù chuyện con cái chưa phải của anh, anh vẫn muốn… anh muốn đứng bên em, bảo vệ em.”
Lan nhìn anh, nước mắt trào ra, vừa sợ hãi vừa xúc động. Cô không ngờ, người chồng tưởng chừng như bình thường, lại ẩn chứa một trái tim rộng lớn đến vậy. Những lời anh nói khiến cô chợt nhận ra rằng, tình cảm không phải lúc nào cũng bắt đầu bằng yêu, mà đôi khi bắt đầu bằng sự trân trọng và nghĩa cử.
“Nhưng… sao anh không nói sớm?” Lan nghẹn ngào. “Em… em tưởng… anh sẽ ghét em…”
Nam mỉm cười buồn:
“Anh biết, nếu nói sớm, em sẽ từ chối, hoặc anh sẽ khiến em thêm áp lực. Anh chờ tới bây giờ, chỉ muốn em hiểu rằng, anh ở đây vì em, chứ không phải vì bất cứ điều gì khác.”
Lan không nói gì, chỉ bước đến gần, đôi tay run run chạm vào vai anh, nơi vết sẹo dài vẫn hiện lên rõ. Cô cảm nhận được sức mạnh và nỗi đau từng trải của Nam, và cảm giác biết ơn, trân trọng dần thay thế cho sự lo lắng ban đầu.
Đêm tân hôn trôi qua trong im lặng nhưng không hề lạnh lẽo. Cả hai không cần nhiều lời, chỉ cần nhìn nhau, cảm nhận sự hiện diện của nhau. Lan hiểu rằng, tình yêu không phải lúc nào cũng bắt đầu bằng ngọn lửa nồng nhiệt, mà đôi khi bắt đầu bằng sự thấu hiểu, bằng lòng biết ơn và sự tin cậy.
Những ngày tiếp theo, Lan bắt đầu nhìn Nam bằng ánh mắt khác. Không phải ánh mắt của một người vợ “đổ vỏ”, mà là của một người phụ nữ nhận ra tình cảm dần nảy sinh. Nam không nói nhiều, nhưng hành động của anh – dịu dàng, quan tâm, không một lần than phiền – khiến Lan cảm nhận được sự ấm áp, sự an toàn mà cô chưa từng có với Hưng.
Cô bắt đầu kể cho Nam nghe về đứa con trong bụng, những cảm xúc lo lắng khi mang thai, những áp lực từ xóm làng. Nam lắng nghe, không gián đoạn, đôi khi chỉ gật đầu, nắm tay cô, và nở nụ cười nhẹ. Lan nhận ra rằng, đôi khi một người không cần nói nhiều để thể hiện tình cảm.
Một buổi tối, Lan ngồi nhìn ra sân, thấy mưa bay nhẹ trên mái tôn. Nam ngồi cạnh, đặt tay lên vai cô, vỗ nhẹ:
“Đừng lo lắng nhiều. Anh sẽ ở đây, cùng em vượt qua mọi thứ.”
Lan khẽ gật đầu, lòng cảm thấy ấm áp kỳ lạ. Cô tự nhủ: “Có lẽ… cuộc hôn nhân này sẽ không quá tệ. Chỉ cần em tin, và cho anh ấy cơ hội, cho con em cơ hội.”
Trong bóng tối của căn phòng nhỏ, Lan nhận ra một điều quan trọng: tình yêu không phải lúc nào cũng xuất hiện ngay lập tức, nhưng sự an toàn, sự chăm sóc và lòng trân trọng có thể biến thành tình cảm theo thời gian. Vết sẹo trên vai Nam, giờ đây không chỉ là dấu tích của quá khứ, mà còn là biểu tượng cho sự kiên cường, lòng vị tha và sự bảo vệ mà Lan và con cô sẽ nhận được.
Chương 3: Tình yêu nảy mầm

Thời gian trôi qua sau đêm tân hôn, Lan dần quen với nhịp sống bên Nam. Ngôi nhà nhỏ cuối xóm, từng khiến cô e ngại, giờ đây trở nên ấm áp. Nam vẫn vậy, ít nói nhưng luôn quan sát, chăm sóc Lan theo cách bình dị mà chân thành. Mỗi sáng, anh dậy sớm nấu nước, chuẩn bị cơm sáng, lau dọn nhà cửa; mỗi tối, anh lặng lẽ ngồi bên, chỉ để nghe Lan kể về ngày hôm nay, những lo lắng, những niềm vui nho nhỏ.
Lan nhận ra rằng, tình yêu không phải lúc nào cũng rực rỡ, nhưng có thể nảy mầm từ sự quan tâm âm thầm. Cô nhìn Nam, thấy vết sẹo trên vai anh không còn là điều đáng sợ hay ám ảnh nữa. Nó trở thành biểu tượng của sức chịu đựng, của lòng vị tha, và cả của sự kết nối kỳ lạ giữa họ – một người từng cứu anh, và giờ đây, được anh bảo vệ.
Một buổi chiều, xóm nhỏ rộn ràng tiếng cười trẻ con. Lan đứng bên hiên, tay đặt lên bụng, cảm nhận đứa con đang nhúc nhích. Niềm hạnh phúc lạ lùng trào dâng trong cô. Cô quay sang Nam, thấy anh đứng dựa cột hiên, mắt nhìn ra cánh đồng sau nhà, khuôn mặt trầm nhưng dịu dàng.
“Anh sẽ trở thành một người cha tốt chứ?” Lan cười, giọng nghẹn ngào.
Nam quay sang, nở một nụ cười hiếm hoi:
“Anh sẽ cố hết sức, vì em và con.”
Lần đầu tiên, Lan cảm nhận được niềm tin tuyệt đối. Cô thấy trái tim mình mềm đi, rụt rè bước từng bước gần anh hơn. Sự lo lắng, sợ hãi ban đầu về cuộc hôn nhân “đổ vỏ” dần nhường chỗ cho một cảm giác khác: trân trọng và an yên.
Một ngày nọ, khi Lan đi chợ về, mang theo vài túi rau quả, Nam đã chuẩn bị bữa cơm tối. Anh cười hiền:
“Hôm nay trời mưa, em về sớm, để anh nấu cơm đãi vợ nhé.”
Lan không nhịn được mà bật cười, cảm thấy tim mình lặng lại trước sự chân thành bình dị của anh. Bữa cơm giản dị, trong ánh đèn vàng ấm áp, trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết. Lan nhận ra rằng, hạnh phúc không cần rầm rộ, chỉ cần sự quan tâm, tôn trọng và cảm giác an toàn là đủ.
Tháng tiếp theo, bụng Lan lớn dần. Xóm nhỏ ban đầu bàn tán, nhưng nhìn cách Nam chăm sóc, họ dần im lặng. Thậm chí, một số người còn khẽ thốt: “Cậu thợ xây kia có trái tim tốt thật.” Lan nghe mà mỉm cười, nhận ra rằng, sự chân thành và hành động đôi khi quan trọng hơn những lời đồn thổi.
Ngày sinh gần đến, Lan cảm thấy lo lắng, nhưng không còn sợ hãi như trước. Nam luôn ở bên, nắm tay cô qua từng cơn đau, an ủi cô bằng những lời dịu dàng. Khi đứa trẻ chào đời, khóc oe oe trong vòng tay Lan, Nam đứng bên, mắt đỏ hoe, ôm con vào lòng. Khoảnh khắc ấy, Lan nhận ra rằng, tình yêu thực sự không cần vội vàng hay lãng mạn, mà đôi khi bắt đầu bằng sự quan tâm, lòng biết ơn và sự kết nối giữa hai con người.
Lan nhìn Nam, thì thầm:
“Anh… em cảm ơn anh vì đã ở đây.”
Nam chỉ mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô:
“Anh sẽ luôn ở đây, Lan à. Vì em và con.”
Những ngày sau đó, hạnh phúc nhỏ bé len lỏi vào từng góc nhà. Lan dần yêu Nam, không phải vì anh là chồng cô “phải cưới”, mà vì anh là người đàn ông chân thành, sẵn sàng gánh vác mọi trách nhiệm, và bảo vệ cô và con. Đứa trẻ lớn lên trong vòng tay yêu thương của cả hai, và Lan nhận ra rằng, những quyết định khó khăn trước đây, mặc dù xuất phát từ hoàn cảnh éo le, lại đưa cô đến với hạnh phúc thật sự.
Một buổi chiều, Lan ngồi trên hiên, nhìn con chơi đùa trong sân. Nam đứng cạnh, lặng lẽ quan sát. Cô tự nhủ: “Có lẽ, tình yêu không phải lúc nào cũng đến đúng lúc, nhưng nếu đủ kiên nhẫn và mở lòng, nó sẽ nảy mầm theo cách bất ngờ nhất.”
Vết sẹo trên vai Nam, giờ đây, không còn là bí mật hay ám ảnh, mà là minh chứng cho sự hy sinh, lòng vị tha và tình yêu âm thầm. Lan nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, nở nụ cười ấm áp. Nam quay sang, mỉm cười dịu dàng.
Trong xóm nhỏ, dưới mái tôn rêu phong, giữa những cơn mưa phùn nhẹ, ba con người – một gia đình – tìm thấy niềm vui, sự bình yên và tình yêu giản dị nhưng trọn vẹn. Lan nhận ra rằng, cuộc đời đôi khi cho ta những bất ngờ, và hạnh phúc thật sự có thể bắt đầu từ những quyết định khó khăn, nhưng được nuôi dưỡng bằng lòng biết ơn, sự chân thành và tình yêu không lời.
Và từ đó, câu chuyện của Lan, Nam và đứa con nhỏ kết thúc trong ánh sáng dịu dàng của tình yêu nảy mầm, bình yên và ấm áp – một minh chứng rằng, đôi khi hạnh phúc đến từ những điều giản dị nhất, nhưng trọn vẹn nhất.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.