40 cuộc gọi nhỡ trong đêm sinh nhật con và tin nhắn cuối cùng của vợ: “Chồng ơi… con mình…”. Thế nhưng chồng còn bận vui vẻ bên nh/ân tì/nh trong nh/à ngh/ỉ nên
Tối hôm đó, trời mưa như trút nước. Hôm nay là sinh nhật tròn 5 tuổi của bé Bin – đứa con trai đầu lòng mà Hạnh đã mong chờ suốt bao năm mới có được. Từ sáng sớm, cô đã dậy chuẩn bị bánh, mua bong bóng, gói quà. Con trai háo hức chạy…
Tối hôm đó, trời mưa như trút nước. Hôm nay là sinh nhật tròn 5 tuổi của bé Bin – đứa con trai đầu lòng mà Hạnh đã mong chờ suốt bao năm mới có được. Từ sáng sớm, cô đã dậy chuẩn bị bánh, mua bong bóng, gói quà. Con trai háo hức chạy ra cửa, hỏi đi hỏi lại: “Mẹ ơi, bố có về không? Bố bảo tối nay về thổi nến với con mà!”. Hạnh cười, nhưng lòng lại chùng xuống. Chồng cô – Tuấn – nói hôm nay có việc gấp ở công ty, chắc phải về muộn. “Anh sẽ cố xong sớm, về với hai mẹ con nhé!” – tin nhắn anh gửi buổi chiều vẫn còn sáng trên điện thoại. Nhưng đến tối, khi căn nhà đã đầy bóng bóng và bánh kem đã chảy nến, vẫn không thấy Tuấn đâu.
Sponsored Ad
Con trai buồn bã tự thổi nến, ước: “Con ước bố về…”. Hạnh chỉ biết ôm con vào lòng. Cô đâu biết, lúc ấy Tuấn đang ở một nơi khác – trong căn phòng khách sạn sang trọng, cùng người phụ nữ mà anh vẫn nói dối là “đồng nghiệp”.

Sponsored Ad
Đêm dần khuya. Bin bỗng dưng sốt. Ban đầu chỉ 38 độ, rồi 39, rồi 40. Hạnh hoảng hốt lấy thuốc hạ sốt, chườm khăn, nhưng con vẫn nóng rực, hơi thở gấp gáp. Cô gọi cho Tuấn – một lần, hai lần… đến lần thứ mười, máy báo thuê bao. Cô nhắn tin: “Anh ơi, con sốt cao lắm. Anh về với mẹ con em đi.”
Không ai trả lời. 20 cuộc gọi, 30 cuộc… vẫn im lặng. Lúc Bin bắt đầu co giật, Hạnh run rẩy ôm con, vừa khóc vừa gào: “Con ơi, cố lên con, đừng làm mẹ sợ…”. Cô bế con chạy ra đường giữa mưa đêm, bắt taxi lao thẳng đến bệnh viện. Vừa đến nơi, bác sĩ hô lớn: “Cấp cứu! Đưa bé vào phòng hồi sức gấp – có dấu hiệu viêm màng não cấp!”. Hạnh đứng ngoài hành lang, ướt đẫm, tim như vỡ ra. Đôi tay run rẩy cầm điện thoại, Hạnh gửi tin nhắn cuối cùng cho chồng: “Chồng ơi… cứ…u con mình…”. Rồi cô gục xuống sàn lạnh, ngất lịm.
Sponsored Ad
Sáng hôm sau, Tuấn tỉnh dậy trong khách sạn, thấy điện thoại tắt nguồn. Anh cắm sạc, bật máy – và chết lặng. 40 cuộc gọi nhỡ và tin nhắn cuối cùng của vợ: “Chồng ơi… cứu con mình…”. Tim anh như ngừng đập. Anh lao ra khỏi khách sạn, mặc nguyên bộ đồ đêm qua, lái xe thẳng tới bệnh viện.
Cảnh tượng trước mắt khiến anh khụy gối: Hạnh nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt. Bên phòng cấp cứu, con trai anh đang nằm với dây truyền chằng chịt. Bác sĩ bước ra, nhìn anh lắc đầu: “Nếu chậm thêm một chút nữa… có thể chúng tôi không giữ được cháu.”. Tuấn ngã quỵ, ôm mặt khóc. Anh gọi tên vợ, gọi tên con trong vô vọng. Người mẹ ấy – cả đêm vật lộn giữa cơn mưa, một mình bế con đi viện, vừa lo vừa sợ – chỉ nhận lại đúng một người chồng không bắt máy suốt đêm vì đang bên nhân tình.
Khi Hạnh tỉnh lại, cô không khóc. Cô nhìn con, rồi nhìn Tuấn. Ánh mắt lạnh lẽo, như đã chết một nửa trái tim. “Anh đừng xin lỗi. Chúng ta không còn gì để nói. Tình yêu mà em giữ suốt 6 năm nay… anh giết nó rồi.”. Hôm ấy, Tuấn ngồi ngoài hành lang bệnh viện suốt đêm, nghe tiếng máy truyền dịch của con, từng giọt từng giọt như đâm vào tim.