Bà lão b-án xôi tốt bụng cưu mang một cô gái mang th-ai khi thấy cô lang thang giữa chiều mưa tầm tã. Bà cho cô ở nhà, chăm sóc cô như con gái, sau khi cô sinh

Cơn mưa chiều tầm tã đổ xuống con đường làng, từng hạt nước nặng trĩu va vào mái tôn, rào rạt như những nhịp trống lặng lẽ đánh vào tâm hồn những kẻ cô đơn. Bà lão bán xôi, dáng người thấp bé nhưng đầy sự chịu khó, đứng nép bên lề đường với nồi xôi bốc hơi nghi ngút, tay bận rộn khuấy đều để tránh xôi bị cháy. Bỗng, giữa cơn mưa rào, bà thấy một bóng người nhỏ nhắn, lấm lem, tóc áo ướt sũng, bước đi chập chững như muốn ngã. “Con gái, đứng đó ướt hết cả, vào nhà bà trú mưa đi, đừng để cảm lạnh,” bà lão gọi, giọng khẽ run nhưng chan chứa sự quan tâm. Cô gái nhìn bà lão, đôi mắt đỏ hoe, run rẩy, cúi đầu như muốn xin phép nhưng không dám nói gì.

Sponsored Ad

Bà lão bước tới, giang tay đón cô, quàng cho cô tấm khăn dày che khỏi cơn mưa lạnh. “Vào đây, ăn chút gì nóng hổi đi, trời mưa mà người ướt sẽ mệt lắm,” bà nói, đặt trước mặt cô bát xôi còn nghi ngút khói. Cô gái run run cầm muỗng, miệng lắp bắp: “Cảm… cảm ơn bà…” Bà lão ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt dịu dàng: “Con cứ coi nhà này như nhà mình, không ai trách mắng đâu.” Ánh mắt cô gái chớp lên một tia sáng, lần đầu tiên sau bao ngày bơ vơ, cô cảm nhận được sự ấm áp, được chở che.

Những ngày sau, bà lão chăm sóc cô gái từng bữa ăn, nhắc nhở từng cử chỉ, thậm chí ngủ cạnh cô để đảm bảo cô không bị sốt hay mệt mỏi. Cô gái ban đầu còn e dè, nói ít, cúi gằm mặt, nhưng dần dần mở lòng hơn. Một buổi tối, khi ngồi bên bếp lửa hồng, cô thỏ thẻ: “Bà… bà có ghét con không? Con… con mang thai ngoài ý muốn, phải bỏ nhà đi.” Bà lão nhìn cô, đôi mắt nhăn nheo nhưng ấm áp: “Con đừng lo, chuyện đó không phải lỗi của con. Bà sẽ che chở cho con và cháu, không ai trách mắng đâu.” Cô gái cúi đầu, nước mắt trào ra, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa tội lỗi chen lẫn.

Sponsored Ad

Thời gian trôi qua, bụng cô gái ngày một to, bước chân trở nên nặng nề, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên vẻ lo lắng. Bà lão không rời nửa bước, lo lắng từng bữa ăn, từng cử chỉ nhỏ: “Ăn thêm chút nữa, đừng để con mệt. Khi sinh, bà sẽ ở bên con, không ai bỏ mặc.” Cô gái cảm nhận được sự tận tâm ấy, đôi lúc ngước nhìn bà, thấy một niềm yên tâm chưa từng có. Nhưng trong lòng, nỗi lo lắng vẫn âm ỉ: liệu bà có chịu nổi mệt nhọc khi chăm một người mang thai và cả đứa trẻ sắp chào đời. Cô thấy mình vừa được yêu thương vừa cảm thấy bất lực trước sự hy sinh của bà.

Sponsored Ad

Một buổi chiều mưa, cô gái ngồi bên hiên nhà, nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy trên đường làng, nghĩ về quá khứ và sự lựa chọn của mình. “Nếu con rời đi, liệu bà có buồn không?” cô thì thầm, nỗi ân hận và lo sợ dâng trào. Bà lão ngồi cạnh, lặng lẽ đặt tay lên vai cô: “Con cứ sống tốt là được. Bà hạnh phúc khi con và cháu an toàn.” Cô gái cảm giác tim mình nhói lên, vừa xúc động vừa tự trách bản thân vì không nói ra những nỗi sợ hãi ấy sớm hơn. Dù vậy, cô biết rằng tình cảm bà lão dành cho mình là thật, không điều kiện.

Sponsored Ad

Những đêm mưa, khi chỉ còn tiếng gió rít qua khe cửa, cô gái thường ôm bụng, nghĩ về đứa trẻ chưa chào đời. Cô lo sợ mình không đủ sức làm mẹ tốt, lại thêm nỗi ám ảnh về việc trở thành gánh nặng cho bà lão. Bà lão, nhận ra sự lo lắng của cô, nhẹ nhàng nắm tay: “Đừng sợ, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Bà sẽ ở bên con và cháu, không ai bỏ rơi cả.” Cô gái thở dài, một phần nỗi lo được xoa dịu, phần còn lại vẫn âm ỉ, nhưng sự hiện diện của bà lão như một tấm lá chắn an toàn. Cô cảm nhận rõ ràng tình yêu thương vô điều kiện mà mình chưa từng trải qua trước đây.

Sponsored Ad

Bà lão bán xôi tốt bụng cưu mang một cô gái mang thai khi thấy cô lang thang giữa chiều mưa tầm tã. Bà cho cô ở nhà, chăm sóc cô như con gái, sau khi cô sinh ra một bé trai, cô âm thầm rời đi mà không một lời từ biệt. Để rồi 10 năm sau…

Ngày sinh đến, trời vẫn mưa tầm tã ngoài hiên, căn nhà nhỏ tràn ngập mùi thuốc sát trùng và hơi nóng của bếp than. Tiếng khóc đầu tiên của đứa trẻ vang lên, cô gái mệt nhoài nằm trên giường, mắt nhìn bà lão chăm bẵm từng cử chỉ. “Nhìn cháu kìa, khỏe mạnh, bà mừng lắm,” bà lão thì thầm, đôi tay run run bế đứa trẻ. Cô gái rưng rưng, cảm giác hạnh phúc xen lẫn mệt mỏi: “Bà… bà đã làm quá nhiều cho con và cháu…” Bà lão mỉm cười, nụ cười đầy bao dung: “Đừng nghĩ nhiều, điều quan trọng là con và cháu đều an toàn.”

Sponsored Ad

Những tháng ngày tiếp theo trôi qua trong nhịp sống bình yên, bà lão chăm sóc đứa trẻ như cháu ruột, còn cô gái dần hồi phục sức khỏe. Cô gái nhiều lần định rời đi, vì sợ làm gánh nặng cho bà, nhưng ánh mắt bà nhìn cô khiến cô không nỡ bước ra ngoài. Mỗi lần bà lão cười hiền, xoa đầu cháu, lòng cô gái lại dâng trào cảm giác biết ơn và thương yêu. “Con thật may mắn khi gặp bà,” cô thầm nghĩ, đôi mắt luôn dõi theo bà. Nhưng nỗi sợ lặp lại vẫn âm ỉ: liệu mình có đủ sức sống tốt cho cả bà và con không?
You may also like

Mùa thu đến, lá vàng rơi đầy sân, bà lão và cô gái cùng nhau dọn dẹp, quét lá và chuẩn bị cho những buổi bán xôi cuối ngày. Ánh nắng chiều chiếu qua khung cửa, rọi lên mái tóc bạc của bà lão, khiến cô gái xúc động. “Bà… bà đã làm quá nhiều cho con,” cô nói, giọng khẽ run. Bà lão mỉm cười: “Chỉ cần con và cháu hạnh phúc, bà không cần gì hơn.” Khoảnh khắc ấy, cô gái nhận ra rằng tình thương của bà không đo lường bằng lời nói hay vật chất, mà bằng sự kiên nhẫn và hy sinh.

Sponsored Ad

Một buổi sáng, khi mặt trời nhô lên sau màn mây mù, cô gái lặng lẽ thu xếp đồ đạc. Bà lão bước vào, giọng lo lắng: “Sao con… con đi thế này?” Cô gái cúi mặt, giọng run run: “Con… con không muốn làm phiền bà. Con phải đi, để bà sống yên ổn.” Bà lão nắm lấy tay cô, đôi mắt khắc khoải: “Con đi đâu cũng được, nhưng sao lại không nói một lời với bà?” Cô gái chỉ mỉm cười buồn, nước mắt lăn dài, rồi âm thầm rời đi, để lại căn nhà nhỏ lặng yên và nỗi nhớ thương khôn nguôi.

Bà lão bán xôi tốt bụng cưu mang một cô gái mang thai khi thấy cô lang thang giữa chiều mưa tầm tã. Bà cho cô ở nhà, chăm sóc cô như con gái, sau khi cô sinh ra một bé trai, cô âm thầm rời đi mà không một lời từ biệt. Để rồi 10 năm sau…

Năm tháng trôi qua, bà lão già đi, lưng còng hơn, bước chân chậm rãi trên con đường làng quen thuộc. Mỗi buổi sáng, bà vẫn mở cửa hàng bán xôi, nhưng nụ cười ít đi, lòng mang theo nỗi trống trải khi nhớ cô gái ngày xưa. Đêm đến, khi trời yên tĩnh, bà thường ngồi bên bếp than, nhìn ra sân trống, tự hỏi liệu cô gái và đứa trẻ có được hạnh phúc. Nỗi cô đơn len lỏi vào từng sợi tóc bạc, từng nếp nhăn trên khuôn mặt. Nhưng trong lòng vẫn còn hy vọng le lói: biết đâu một ngày nào đó, họ sẽ trở lại.

Một buổi chiều, cửa nhà bật mở, cô gái năm xưa xuất hiện, tay bế một đứa trẻ. “Bà… bà có nhận ra con không?” Giọng cô run run, nhưng kiên quyết. Bà lão nhìn kỹ, giọng nghẹn lại: “Con… con sao? Sau bao năm…” Cô gái cúi đầu, nước mắt trào ra: “Con đã sai khi bỏ đi… nhưng bây giờ con muốn đền đáp tất cả. Con đã đủ khả năng để chăm sóc bà, xin bà về sống cùng con.” Bà lão không nói gì, chỉ run rẩy tiến đến ôm chầm lấy cô, cảm giác hạnh phúc ngập tràn sau bao năm chờ đợi.

Cô gái kể, ngày xưa cô mang thai ngoài ý muốn, sợ bố mẹ mắng, sợ trở thành gánh nặng cho bà lão, nên rời đi âm thầm. Bà lão nghe, lòng vừa xúc động vừa đau nhói: “Con đã chịu nhiều đau khổ mà không hề nói với bà.” Cô gái ôm lấy tay bà, giọng nghẹn ngào: “Con không muốn làm khổ bà, nên mới rời đi. Nay con đã ổn, đủ sức để báo đáp ân tình của bà.” Đứa trẻ nhoẻn miệng cười, chạy vòng quanh, tạo nên một bức tranh gia đình ấm áp, bình yên mà bà lão hằng mong ước.

Những ngày sau, bà lão sống trong ngôi nhà mới, được chăm sóc tận tình, từng bữa ăn, từng giấc ngủ đều có cô gái bên cạnh. Cô gái trở thành chỗ dựa vững chắc cho bà, còn bà lão thì hạnh phúc vì những hy sinh của mình giờ đây được đền đáp. Bà lão thỉnh thoảng ngồi ngắm con trẻ nô đùa, lòng đầy ấm áp: những năm tháng tuổi già, cuối cùng cũng tìm thấy niềm vui trọn vẹn. Ánh mắt bà rạng ngời, tâm hồn nhẹ nhõm, như mọi mệt mỏi và lo âu đời thường đã tan biến. Cuộc sống bình dị nhưng chan chứa tình người, tình mẹ, tình con, là thứ mà bà lão từng mơ ước mà nay đã hiện hữu trọn vẹn.

Mỗi tối, bà lão kể cho cháu nghe những câu chuyện xưa, về làng quê, về con người tốt bụng xung quanh, về những mùa mưa tầm tã đã qua. Đứa trẻ nghe chăm chú, đôi mắt lấp lánh tò mò, thỉnh thoảng cười khúc khích. Cô gái đứng bên cạnh, nhìn bà và con, lòng dâng trào cảm giác bình yên và biết ơn. “Bà đã làm cho con và cháu quá nhiều,” cô thầm nghĩ, hối hận vì đã từng bỏ đi, nhưng cũng mừng vì giờ đây có thể bù đắp. Bà lão nắm tay con gái, ánh mắt đầy yêu thương: “Chỉ cần các con hạnh phúc, bà không cần gì hơn.”

Cuộc sống cứ thế trôi qua, mỗi ngày là một chuỗi niềm vui bình dị, nhưng chứa đầy giá trị tình người. Bà lão không còn cô đơn, cô gái cũng không còn nỗi lo lắng khi biết bà luôn ở bên. Họ cùng nhau trải qua những mùa mưa, những buổi sáng yên tĩnh, những buổi chiều nắng dịu dàng, lòng luôn tràn đầy sự biết ơn và yêu thương. Đứa trẻ lớn lên trong tình yêu và sự chăm sóc, học được cách quý trọng tình người từ chính bà và mẹ. Ngôi nhà nhỏ ấy, nơi từng một lần cô gái lang thang giữa mưa, giờ đã trở thành tổ ấm trọn vẹn, chan chứa hạnh phúc.

Bạn có thể cũng thích bài viết này